Hiện nay theo thống kê của các nhà nghiên cứu thì Việt Nam đang là một trong những nước đứng đầu về tỷ lệ bạo lực học đường và đang có dấu hiệu gia tăng và chưa có dấu hiệu dừng lại. Những vụ bạo lực học đường không chỉ gia tăng về số lượng mà còn gia tăng về mức độ nguy hiểm của nó.
Đáng chú ỳ là những hành vi bạo lực học đường chủ yếu bắt nguồn từ những xô xát rất nhỏ nhặt nhưng lại trở thành nghiêm trọng. Tình trạng bạo lực học đường không chỉ xuất hiện ở một cá nhân, một trường hợp mà đã lan rộng đến môi trường của nhiều trường học và mọi nơi từ nông thôn cho đến thành thị.
Về đối tượng của bạo lực học đường cũng có sự đa dạng và phức tạp, diễn ra tại các cấp bậc từ tiểu học cho đến đại học. Bạo lực học đường không chỉ xảy ra ở những đối tượng là nam giới mà còn cả ở nữ giới (Đặc biệt đối với cấp bậc THCS và THPT) ; không chỉ giữa học sinh với học sinh mà còn có bạo lực giữa học sinh với giáo viên và giáo viên với học sinh.
Đã bao giờ bản thân bạn hay con/ em của bạn bị bắt nạt, đánh đập, chửi mắng bằng những ngôn từ hết sức xấu xí, bẩn thỉu ngay trong môi trường giáo dục hay chưa?
Nếu chưa thì đó quả là một may mắn! Điều ấy rất đúng với câu "Mỗi ngày đến trường là một ngày vui" phải không? Thế nhưng may mắn đó sẽ không mỉm cười với tất cả mọi người, vẫn còn ở đâu đó rất nhiều học sinh, thế hệ học sinh đã và đang phải đối mặt với Bạo lực học đường.
BẠO LỰC HỌC ĐƯỜNG không chỉ gây nỗi đau về mặt THỂ XÁC mà hơn thế chính là nỗi đau về cả mặt TINH THẦN của mỗi học sinh. Không đơn thuần là đánh nhau mà bạo lực còn diễn ra dưới nhiều hình thức khác như: chửi bới, đánh hội đồng, quay video xúc phạm hay công kích nhau trên mạng xã hội....
Vậy hậu quả sẽ ra sao?
Người xưa có câu "Thắng làm Vua, thua làm giặc", cùng với nụ cười hả hê của những ông "Vua" nơi trường học ấy chính là giọt nước mắt cay đắng, tủi nhục của người bị bạo hành. Vô hình chung điều ấy đã hình thành một bóng ma tâm lí đi theo họ suốt quãng đời học sinh.
Thời gian là một đi không trở lại, vết thương bên ngoài đã qua, sau này nhất định sẽ lành, thế nhưng vết thương lòng, vết cắt trong tim thì sẽ rất khó để trở về nguyên trạng. Thời thanh xuân là quãng thời gian tươi đẹp nhất của đời người, vậy nên cầu xin sao cho sẽ không bao giờ có những ông "Vua" tự phong, những kiếp "nô lệ" bất đắc dĩ nơi Trường học.
"Đủ nắng hoa sẽ nở, đủ gió chong chóng sẽ quay, đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy", xin hãy chung tay vun đắp yêu thương nơi trường học, cùng nhau tạo nên một môi trường học tập hiệu quả, lành mạnh và sau này sẽ không có ai phải thẹn thùng hay xấu hổ mỗi khi nhắc về tuổi học trò của mình. Cùng với sự cố gắng của cả cộng đồng, nhà trường và gia đình thì mỗi học sinh cũng luôn phải nhớ rằng: "Bạo lực chẳng bao giờ mang đến điều gì tốt đẹp."